Người dịch: Whistle

“Cái này…” Lão Sở do dự, nhìn xung quanh, thấy không có người ngoài, ông ta mới nhỏ giọng nói:

“Mấy năm trước, đúng là có năm danh ngạch, nhưng sau đó đã bị thu hồi, nghe nói… lão nô chỉ là nghe nói, là đã bán cho người khác.”

“Vậy sao.” Chu Giáp gật đầu, cũng không quá bất ngờ.

Ở bến tàu.

Thuyền lắc lư trên mặt nước.

La Tú Anh mặc váy hồng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đẫm lệ, quỳ gối chào Chu Giáp, giọng nói nghẹn ngào:

“Chu thúc, cháu… cháu đi đây.”

“Ừ.” Chu Giáp khoanh tay, mặt không cảm xúc, chậm rãi gật đầu:

“Đến đó rồi, đừng gây chuyện, trước tiên hãy làm quen với hoàn cảnh của Mộng gia trước, với tu vi lục phẩm của cháu, nếu như không gây chuyện, chắc chắn sẽ sống rất tốt.”

“Ta biết cháu muốn mở võ quán, truyền thụ võ công Thiết Nguyên phái, nhưng thế lực trong thành rất nhiều, cháu phải chú ý, đừng gây chuyện.”

“Vâng.” La Tú Anh cúi đầu, nước mắt rơi xuống:

“Cháu sẽ chú ý.”

Từ nhỏ, La Tú Anh đã được chăm sóc tử tế, sau khi võ quán bị phá hủy cũng còn có cha ruột, cho dù là sau khi La Bình mất thì vẫn còn có Chu Giáp.

Bây giờ, La Tú Anh phải rời đi, cô bé thực sự đã trở thành người cô đơn.

Mọi chuyện đều phải tự mình đối mặt.

La Tú Anh không khỏi cảm thấy hoang mang, sợ hãi tương lai.

Nhưng La Tú Anh cũng biết, cô không thể nào yêu cầu Chu Giáp làm gì hơn nữa.

Chỉ vì lời trăn trối của cha, Chu Giáp đã đưa La Tú Anh đi cùng, bây giờ còn cho cô một danh ngạch miễn thuế.

Ân nghĩa đã toàn.

“Chu thúc!”

La Tú Anh quỳ xuống, dập đầu, cho đến khi trán bầm tím:

“Cháu đi đây.”

Con thuyền lướt đi trên mặt nước, dần dần biến mất trong sương mù.

La Tú Anh ngây người nhìn bến tàu ở phía xa, cho đến khi một giọng nói mơ hồ theo gió bay đến.

“Có thời gian thì đến thăm ta.”

“Chu thúc…”

La Tú Anh run rẩy, nước mắt tuôn rơi.

Tử Lôi Đao Pháp!

Trước khi vương triều Đại Lâm rơi vào Khư Giới, trong giang hồ có một loại võ học, một khi luyện thành, sẽ có uy lực khó lường.

Rất nhiều môn phái võ lâm, cũng chỉ có những môn phái hàng đầu mới có truyền thừa này.

Một khi xuất thế, chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều cao thủ võ lâm thèm muốn.

Người bình thường không thể nào nhìn thấy.

Được gọi là…

Tiên Thiên Võ Học!

Loại võ học này cảm ngộ Tiên Thiên chi khí mà thành, ra chiêu có thể “kinh thiên động địa”, tuy rằng Thiết Nguyên phái cũng là một đại phái, nhưng lại không có truyền thừa này.

Tử Lôi Đao Pháp, là một môn Tiên Thiên võ học.

Cũng chỉ khi rơi vào Khư Giới, chúng sinh lưu lạc, ân oán trong võ lâm phai nhạt, loại võ học này mới được công khai để cho người ta tu luyện.

Chu Giáp vuốt ve bí tịch, trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn đang suy nghĩ có nên đổi công pháp hay không.

Đổi hay không đổi, đều có ưu, nhược điểm.

Không đổi, với Bôn Lôi Phủ Pháp ở cấp độ đại viên mãn, Chu Giáp có thể dung hợp Tử Lôi Đao Pháp vào, để tăng cường uy lực.

Nhưng có thể tăng cường bao nhiêu, vẫn là một ẩn số.

Phủ pháp dung hợp Tử Lôi Đao Pháp, rất có thể sẽ không bằng bản gốc, dù sao, đây là truyền thừa của một cao thủ Hắc Thiết đỉnh cao.

Đổi…

Trong thời gian ngắn, thực lực võ học của Chu Giáp sẽ không tăng lên nhiều, nếu như cầm đao chiến đấu, có lẽ còn có nhiều bất tiện.

Nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng.

Dù sao Tử Lôi Đao Pháp cũng là Tiên Thiên võ học, hơn nữa còn là truyền thừa đỉnh cao, một khi đại thành, uy lực chắc chắn sẽ mạnh hơn phủ pháp của Chu Giáp.

Có đặc tính Chưởng Binh của Thiên Anh Tinh gia trì, chỉ cần có đủ thời gian, Chu Giáp có thể luyện Tử Lôi Đao Pháp đến đại viên mãn.

Một lúc lâu sau.

Chu Giáp khẽ lắc đầu, đưa ra quyết định.

Không đổi!

Nếu như đổi sang đao pháp, sự phối hợp giữa khiên và rìu cũng sẽ bị phá vỡ, khiên pháp e rằng cũng phải đổi.

Đối với Chu Giáp bây giờ mà nói, Nhị Trọng Khiên Phản đã không còn lợi hại, nhưng bất kể gặp phải tình huống gì, cũng có thể giúp hắn bảo vệ mạng sống.

Đây là do thuộc tính binh khí quyết định.

Cho dù đao pháp có tốt đến đâu, cũng không thể chặn đòn dễ dàng như khiên.

Nếu như thực sự không được, đổi sang tu luyện đao pháp cũng không phải là không thể.

Sau khi quyết định, ý niệm trong đầu Chu Giáp biến ảo.

Võ kỹ của Tử Lôi Đao Pháp lần lượt dung nhập vào Bôn Lôi Phủ Pháp, cảm giác kỳ diệu, xa lạ này, mãi một lúc lâu sau mới biến mất.

Màn hình trong thức hải cũng thay đổi.

Bôn Lôi Phủ Pháp biến thành Tử Lôi Phủ Pháp.

Tử Lôi Phủ Pháp tinh thông (2100/6000).

Chu Giáp nhướng mày, vẻ mặt vui mừng, phải biết rằng, cho dù là Bôn Lôi Phủ Pháp ở cấp độ đại viên mãn, điểm kinh nghiệm cũng chỉ có bốn nghìn.

Mà bây giờ…

Tinh thông đã là sáu nghìn.

Tiên Thiên võ học, quả nhiên danh bất hư truyền!

Chu Giáp cầm cây rìu hai lưỡi bên cạnh, từng chiêu thức đao pháp hiện lên trong đầu, không còn sự thuần thục, dễ dàng như trước kia.

Nhưng mơ hồ có một luồng Lôi đình chi lực cuồng bạo lặng lẽ xuất hiện.

Không cần kiểm chứng.

Chu Giáp cũng có thể khẳng định, bây giờ, nếu như hắn vung rìu, uy lực chắc chắn sẽ mạnh hơn trước kia.

Tử Lôi Phủ Pháp - Vô Thanh Kinh Lôi!

Lưỡi rìu lóe lên, không một tiếng động, nhưng chiếc bàn dài cách đó sáu mét đột nhiên xuất hiện những vết nứt, sau đó sụp đổ.

Gỗ lim cứng rắn, bây giờ lại giống như bột phấn.

Cùng lúc đó.

Nhị Trọng Khiên Phản đã đạt đến đại viên mãn cũng dung hợp với Khiên Chấn, Chu Giáp không muốn đặt tên, nên gọi là Tam Trọng Khiên Phản.

Khả năng phòng thủ tăng vọt, hơn nữa còn có thêm chút uy lực tấn công.

Ngày qua ngày.

Thời gian từ từ trôi qua.

Trong nháy mắt, Chu Giáp đã đến Tiểu Lang đảo nửa năm.

“Cọt kẹt… cọt kẹt…”

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Trên con đường đầy bùn đất, một chiếc xe ngựa cũ kỹ đang chậm rãi di chuyển.

0.52738 sec| 2404.852 kb